Kỉ Niệm Tháng Hai!





Kỉ Niệm Tháng Hai!

Tháng hai trời tuyết còn đông
Lạnh lẽo cõi lòng đất khách phương xa
Bao năm em bỏ quê nhà
Trong cõi ta bà thân gái đa đoan

Thương hoa cau rụng khi non
Em đã chẳng còn duyên đẹp hôm nao
Dáng gầy thánh thoát ngày nào
Xanh mướt má đào- Tiếc phận bèo trôi

Tuổi đời vừa đến đôi mươi
Tơ sợi đứt rồi- Trách Nguyệt vô tâm
Đêm đêm nghe dế kêu ròng
Bóng lẻ khuê phòng-Nhạt nhẽo tường vôi

Ngoài kia bỗng ánh sao rơi
Xót dạ đứng ngồi niềm thắt ruột đau!

NinhVan

Thoảng Trong Chiều



Thoảng Trong Chiều

Thoảng trong chiều vài giọt nắng nhẹ rơi
Hòa quyện với hạt mưa thời rơi rớt
Để bâng khuâng nghe tim mình giật thót
Nhói trong lòng ngày vẫn vọt qua mau

Thoảng trong chiều mái tóc đã úa màu
Thời xuân trẻ mãi tìm nhau chẳng thấy
Câu thơ xưa cũng héo buồn giận lẫy
Ngúng nguẩy con vần đầy dẫy chưa xong

Những tàn tro bỗng lại xoáy ngược dòng
Để quá khứ sao mãi không yên nghỉ
Chút lụy vương một bóng hình tri kỉ
Nét mực nhòa - Trang nhật ký- Lệ sa!

NinhVan

Ru tình vào mộng

 
Ru tình vào mộng 

Tháng hai về hoa hồng đỏ thắm
Lễ nhân tình say đắm lứa đôi
Nụ cười tươi nở trên môi
Đầu nghiêng, vai tựa hẹn đời sắc son

Ở chốn này mưa còn gió lạnh
Phố chiều đông hiu quạnh bóng ai
Em thầm mơ ước một ngày
Cùng anh sánh bước đường dài chung vui

Hãy nắm tay để rồi thân nhé
Giấc mộng lòng khe khẽ gọi tên
Nhẹ nhàng hơi thở gần bên
Ru tình lên sóng về miền yêu thương

NinhVan


Những câu nói nên tự nhẩm mỗi ngày để an nhiên, tự tại

Tương lai, vận mệnh của bạn được quyết định bởi chính tâm thái của bạn, đừng bao giờ đổ cho hoàn cảnh.
Nên nhớ rằng, không có quá nhiều người quan sát bạn đâu nên đừng mệt mỏi như vậy
Sống trên đời, hãy là một người đơn giản, đừng quá sa vào tưởng tượng. Bởi vì hoang tưởng sẽ khiến bạn luôn “lo sợ không đâu”.
Đừng đánh giá thấp bất kỳ ai
Mỗi người đều có điểm mạnh của mình, không ai hoàn toàn là “đồ vô dụng” cả. Cho nên, đừng đánh giá thấp người khác để phải hối hận!
Bớt phóng túng tính tình của bản thân, thường xuyên bảo trì tâm thái bình tĩnh, bởi vì khi bị kích động con người sẽ làm ra rất nhiều sự tình gây hậu quả không thể vãn hồi được.

Người làm ta tổn thương cũng rất đáng thương bởi vì họ cũng bị áp lực thúc đẩy, không tự chủ được bản thân
Bên trong mỗi người đều có nổi khổ riêng không muốn người khác biết đến. Hãy mỉm cười và chúc phúc cho người mà bạn không thích. Đối với người mà bạn yêu thương, hãy chân thành đối đãi là được rồi!
Người xưa thường nói: “Người đang làm, trời đang nhìn”, ẩn sâu bên trong đều có nhân quả an bài. Hãy bảo trì tâm lương thiện đối đãi người khác, thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân mình làm người lương thiện. Bạn nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng!
Mỗi người đều là một cá nhân độc lập, không ai sẽ không sống nổi khi rời xa một người nào đó
Đừng bao giờ đánh giá mình quá cao, là trung tâm trong một tập thể. Bởi vì khi bạn rời khỏi họ, bạn sẽ phát hiện ra rằng, không có mình, mọi người vẫn sống cuộc sống bình thường.
Ngược lại, cũng đừng đề cao quá một ai, bởi vì khi không ở bên cạnh họ, bạn cũng sẽ không vì thế mà không thể sống nổi! Hãy nghĩ thoáng hơn và nhìn xa hơn, bạn sẽ sống được thoải mái hơn!

Thống khổ chỉ là một chút thoáng qua
Kỳ thực, trong cuộc sống rất nhiều khi chúng ta cảm thấy mình quá khổ, càng nghĩ khổ, chúng ta lại càng chìm đắm trong đó.
Học được “buông”, cuộc sống mới vui vẻ. Khi bạn nắm giữ càng chặt thì càng không có cách nào tự kiềm chế bản thân. Học được cảm ơn, thuận theo tự nhiên và nhớ rõ nguyên tắc “nhân quả”, bạn sẽ sống được tự tại.

Điềm đạm với người khác và sự tình xảy ra
Đừng tùy ý phát giận với người khác và sự tình nào đó. Bởi vì, sự tức giận chỉ đem lại kết quả xấu và không mong muốn mà thôi! Hãy bình tĩnh, điềm đạm và ôn hòa, bạn mới tìm ra cách giải quyết tốt nhất!

Nỗi buồn lớn nhất của tuổi già là phải thận trọng hơn với con mình


Con cái càng lớn càng tích luỹ được nhiều kiến thức và dần mất kiên nhẫn, xem thường cha mẹ, khiến cha mẹ già dần thận trọng, thu mình lại như “con nhím” trước con cái.

Đã có độc giả gửi đến mục tâm sự của Sina chia sẻ câu chuyện của mình như sau: “Tôi tặng cho mẹ một chiếc điện thoại thông minh. Mẹ nhờ tôi dạy cách sử dụng. Tôi đã hướng dẫn cho bà cách tải các ứng dụng, sau đó bật máy tính lên để chuẩn bị làm việc. Thế rồi mẹ vào, bà lại hỏi tôi về một phần mềm mới. Một lúc sau, khi tôi đang xoay sở với đống việc, bà ở bếp than thở vọng ra rằng bà không thể dùng được chiếc máy mới. Lúc đó, dòng ý tưởng công việc bị cắt ngang khiến tôi bực dọc, tôi chạy vào bếp và gắt lên với mẹ.
Nghe xong, mẹ ngước lên nhìn tôi khổ sở: “Hay là thôi, mẹ vẫn dùng điện thoại cũ”. “Tùy mẹ, mẹ muốn thế nào cũng được”, tôi gắt gỏng bước ra ngoài, để mẹ một mình với cái điện thoại đời mới. Đêm hôm ấy, khi chuẩn bị đi ngủ, tôi nhận được tin nhắn của mẹ: “Con à, mẹ đã già. Mẹ quên nhanh điều người khác nói. Mẹ cũng không nhớ cả điều mẹ đã nói. Lúc nấu cơm, có khi mẹ quên cả cắm phích. Con có thể kiên nhẫn hơn với mẹ không?”.
Những lời mẹ gửi khiến mắt tôi ướt nhòe. Tôi biết, mẹ không dám nói chuyện trực tiếp với tôi nên đã nhắn tin. Tôi tự trách mình: Giá có thể kiên nhẫn hơn một chút nữa.
Mấy ngày sau đó, mẹ không hỏi tôi về điện thoại nữa. Tự bà đã mày mò, tìm hiểu cách tải ứng dụng”.
Độc giả bày tỏ, anh biết mẹ anh đã tổn thương. Anh nói: “Điều đáng buồn nhất không phải là thái độ của tôi, mà là thông điệp tôi đã truyền tải qua thái độ ấy, nó nhắn nhủ với mẹ lại rằng: Mẹ đã già rồi, và đang dần trở nên vô dụng”. Lúc này, khi bình tĩnh nhìn lại, anh cảm thấy day dứt, vì đã để lại những vết sẹo trong lòng đấng sinh thành.
Nỗi buồn lớn nhất của cha mẹ khi họ già đi, chính là buộc phải trở nên thận trọng hơn với con mình. Thời ấu thơ, trong mắt trẻ, mẹ cha là người biết mọi thứ, mạnh hơn tất cả. Cha mẹ là hai ngọn núi, che chở, mang lại bình yên cho đứa con.

Tuy nhiên sẽ có một ngày, những “ngọn núi” ấy không còn sừng sững nữa. Đó là khi bố mẹ về già. Họ có nhiều điều không dám hỏi, không dám đề cập với con. Nguyên nhân đơn giản, tuổi tác khiến họ dễ tổn thương hơn. Đó còn là vì con cái dần thay đổi, trở nên thiếu kiên nhẫn, nhiều kiến thức hơn và dần xem thường người cha, mẹ. Điều đó vô tình biến cha mẹ thành một “con nhím” thận trọng.
Còn nhớ một bộ phim truyền hình nổi tiếng của Trung Quốc Gia đình hạnh phúc từng lấy đi nước mắt của nhiều người, vì những thông điệp mà nó mang lại. Nội dung phim xoay quanh một thanh niên giỏi giang, là bác sĩ của một viện lớn, thế nhưng anh không thăng tiến được vì nhiều đồng nghiệp khác có gia đình bề thế, địa vị hơn.
Một ngày, trong nỗi thất vọng do mất đi vị trí tiềm năng, anh về nhà trách cứ bố mình: “Bố mỗi ngày cứ hỏi con có đói không? Bố chỉ lo được cho con chuyện đói, no, không thể nào lo cho con được sự nghiệp”. Lời phàn nàn của đứa con làm người bố trống rỗng, đau khổ. Ông nói: “Là bố sai rồi, là bố không có khả năng đem lại cho con những điều tốt đẹp hơn”.
Sự đồng hành của cha mẹ trong mọi giai đoạn cuộc đời của con giống như một bức tường ngăn giữa con và “Thần Chết”. Bất luận là lên 3, lên 5, hay 40, 60, bạn luôn cảm thấy cái chết ở rất xa chúng ta, khi cha mẹ còn ở bên. Thế nhưng, khi đấng sinh thành về với cát bụi, những cảm xúc sẽ hoàn toàn thay đổi.
Người con cảm thấy mình đã bước sang một giai đoạn mới của cuộc đời, thấu hiểu rõ nỗi đau mất mát bởi sự mong manh của đời sống, họ trở nên già dặn hơn, cô độc hơn, và yếu đuối hơn, khi thiếu đi chỗ dựa quan trọng. Đó là lúc, con cái hiểu được giá trị trọn vẹn của cha mẹ mình.

Để tránh làm bố mẹ tổn thương, con đừng:
– Phàn nàn về những phàn nàn của cha mẹ
Có thể những lời phàn nàn khiến bạn bực dọc, song họ làm vậy vì thực lòng yêu thương và mong muốn bạn tốt đẹp hơn.
– Đổ lỗi cho sự “bất tài” của cha mẹ
Chúng ta có thể trách bố mẹ không có khả năng đem lại điều bạn muốn, nhưng đừng quên rằng họ đã trao cho bạn khả năng. Việc bạn đạt được điều bạn muốn hay không, một phần lớn phụ thuộc vào năng lực của chính mình.
– Ghét bỏ khi bố mẹ ốm
Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, con người không ai thoát khỏi quy luật tự nhiên ấy. Khi cha mẹ còn trẻ, họ chăm sóc bạn từng tí, bên bạn khi bạn ốm đau. Lúc họ về già, đây là lúc quay lại vòng tuần hoàn ấy.
– Cau có về sự chậm trễ của cha mẹ
Lúc còn nhỏ, chúng ta dựa vào cha mẹ để bước đi. Giờ bố mẹ đã già, phải dựa vào con cái để di chuyển. Mỗi khi họ chậm chạp, lề mề, hãy nhớ về khi còn nhỏ của mình, bạn cũng không khác gì như vậy.

Lời hay y đẹp


Nếu ngày ngày bạn thức dậy vào lúc 5h sáng trong suốt 5 năm, chuyện gì sẽ xảy ra?

Người ta nói rằng, “bát cháo buổi sớm luôn thơm ngon hơn ly rượu lúc đêm khuya”, bạn có tin không?
Kiên trì dậy sớm, tôi được gì?
Ba tháng luyện được cơ bụng.
Một năm đọc được ít nhất 50 cuốn sách hay.
Cho chính mình một cuộc sống dư dả hơn.
Một mình đi du lịch vòng quanh đất nước.
Tìm được con đường sự nghiệp mình yêu thích, và xứng đáng để phấn đấu cả đời.
Ngày ngày sống thật nghiêm túc theo kế hoạch mình đã định sẵn.
Đó là cuộc sống chỉ dừng lại trong giấc mơ của rất nhiều người.
Nhưng sau năm năm kiên trì dậy sớm, tôi có thể tự hào nói với chính mình rằng: Mình làm được rồi!
Có thể mọi người sẽ cho rằng, hẳn tôi phải là một con người cứng nhắc, vô vị lắm, còn trẻ mà sống cuộc sống như đi tu vậy.
Quả thực, so với phần lớn bạn bè cùng trang lứa, tôi không biết gì về những bộ phim đang hot, không quan tâm người nổi tiếng nào mới lộ tin ngoại tình, cũng không rõ thành phố mình sống đang rộ lên món ngon gì. Nhưng việc sống có giờ giấc nghiêm chỉnh mang lại cho tôi tốc độ trưởng thành nhanh gấp mười lần người khác, và một cuộc sống đúng như mình mong ước.
Hiện tại, sau 3 năm ra trường, tôi cùng bạn bè mở được một công ty nhỏ ở một thành phố lớn, mua đồ về cơ bản không cần nhìn giá, muốn đi đâu liền có thể lập tức đặt vé rồi đi. Tôi cũng không phải một kẻ cuồng công việc, dù tự mình quản lý công ty rất bận rộn, nhưng tôi vẫn có thời gian vui chơi, trải nghiệm những thứ mới mẻ, những điều mình yêu thích, như lướt sóng, nhảy dù, ngồi thiền…
Mọi người thường hỏi, rõ ràng công việc bận rộn như thế, tôi lấy đâu ra thời gian mà suốt ngày đi đây đi đó?
Tôi trả lời, thời gian cũng như tiền bạc vậy, phải tích cóp thì mới có.
Tôi chẳng có bí quyết gì, chỉ có một “vũ khí” vô cùng lợi hại: kiên trì dậy sớm.

Dậy sớm, một việc đơn giản nhưng không hề dễ dàng
Tâm lý học chỉ ra rằng, quá trình hình thành một thói quen tốt chia làm ba giai đoạn: bắt đầu thì hưng phấn, sau đó đến khốn khổ, và cuối cùng là hưởng thụ.
Dậy sớm cũng vậy.
Tuần đầu tiên bắt đầu tập dậy sớm, tôi vô cùng vui vẻ và hưng phấn. Thấy nắng sớm thật dễ chịu, sân ký túc vắng vẻ chẳng có mấy ai thật yên bình, bản thân mình mỗi ngày có thêm hai tiếng đồng hồ tự do.
Hơn nữa sáng ra đầu óc tỉnh táo minh mẫn, làm gì cũng thuận lợi, học cũng nhanh vào hơn nhiều.
Sau đó tầm nửa tháng, tôi bắt đầu bước vào giai đoạn tiếp theo.
Lúc đầu vì đang hưng phấn, nên hoàn toàn quên mất việc cơ thể đang phải làm quen với việc đột ngột thay đổi thói quen. Sau khi hưng phấn qua đi, cơ thể bắt đầu mệt mỏi vô cùng, trong đầu cũng liên tục nảy ra suy nghĩ muốn từ bỏ. Nhất là vào mùa đông, 5 giờ trời còn chưa sáng, trong chăn thì ấm bên ngoài thì lạnh, ép mình thức dậy quả thực là một thử thách.
Đây là lúc rất rất nhiều người lựa chọn từ bỏ.

Chỉ cần cố thêm một chút là bạn đã chiến thắng 90% những người cùng thế hệ
Nhưng khi ấy tôi tự nói với mình rằng, phải cố gắng lên một chút, ít nhất cũng phải nốt hôm nay. Rồi cứ thế, nốt một hôm, rồi nốt một hôm nữa… dần dần tôi cũng tới được giai đoạn thứ ba.
Qua được giai đoạn thứ hai đầy khổ sở kia, bạn sẽ bắt đầu hưởng thụ việc dậy sớm.
Khi đó đồng hồ sinh học của bạn đã quen với nhịp sống mới, không cần báo thức bạn cũng sẽ thức dậy vào đúng 5 giờ sáng mỗi ngày. Sau khi thức dậy, bạn sẽ ung dung đi làm món đồ ăn sáng mình yêu thích, hoặc đi tập thể dục, hoặc bắt đầu mở sách ra học.
Đợi đến 7 giờ, khi mọi người bắt đầu thức dậy, rất có thể bạn đã hoàn thành bài thể dục 30 phút, đọc được 20 trang sách, hoặc viết được 1000 chữ cho bài luận của mình.
Bên cạnh đó, vì muốn dậy sớm, tôi cũng bắt buộc phải ép mình ngủ sớm. Không thể vừa thức đêm vừa dậy sớm được, làm vậy còn hại hơn là ngủ muộn rồi dậy muộn.
Cuối cùng, tôi có một thói quen sinh hoạt đúng quy luật, cùng một cơ thể khỏe mạnh. Ban ngày cố gắng làm việc, đêm về nghỉ ngơi đầy đủ, giá trị bản thân được nâng cao, tiền bạc cũng rủng rỉnh, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Những gì tôi đã làm được, trong mắt rất nhiều người, là một điều “phi thường”. Có lẽ ở thời đại này, thời đại mà người ta cảm thấy làm việc đến 1-2 giờ sáng rồi thức dậy lúc 10-11 giờ trưa ngày hôm sau là bình thường, thì rời khỏi giường lúc 5 giờ sáng thực sự là một cuộc chiến không có bao nhiêu phần thắng. Nhưng tôi chỉ muốn nói rằng, đời người không phải luôn tràn ngập những cuộc chiến sao? Bạn nghĩ sao về việc bắt đầu mỗi ngày mới bằng một tin thắng trận?

Tâm sáng thì vạn sự tự khắc tốt đẹp – Tâm tối thì mọi chuyện đều trở thành u ám

Xét kỹ ra thì mọi chuyện buồn phiền, thất bại trên đời này đều chỉ vì con người quá cố chấp, chỉ mong có được mà chẳng chịu buông tâm. Nếu biết thuận theo tự nhiên thì tự khắc lối đi cuộc đời sẽ thênh thang, rộng mở. 
1. Tâm bình an thì hết thảy đều là sóng yên biển lặng. Tâm ngay thẳng thì mọi chuyện cũng xuôi gió, thuận buồm. Tâm không màng quyền lợi riêng tư ắt là có được hạnh phúc, thanh thản. Tâm chứa đầy lương thiện thì đi khắp thiên hạ cũng luôn có tri kỷ, tri âm.
2. Rốt cuộc, chuyện không như ý trên đời đều là do tâm người ta bất ổn mà ra. Vốn chẳng có chuyện tốt và xấu trong đời, mà chỉ có thái độ của bạn tốt hay không tốt mà thôi. Phiền muộn, khổ đau đều vì cố chấp. Bế tắc, bi quan chính vì bạn mãi không thể thay đổi góc nhìn. Lùi một bước biển rộng trời cao, cảnh tượng nhìn thấy đều là mỹ diệu hoàn toàn khác hẳn.
3. Chớ nên áp đặt suy nghĩ của mình vào người khác. Thay vào đó, hãy vì người khác mà thay đổi thái độ của chính mình. Việc mình không muốn, chớ ép người làm. Khoan dung đãi người, nghĩ cho người khác trước tiên thì tự khắc có được điều mình mong muốn.

4. Hãy học cách chấp nhận thực tế. Khi có thể đối mặt với sự phũ phàng của thực tế, bạn sẽ không còn thời gian để nuôi dưỡng những cảm giác buồn bực, khổ đau nữa.
Thuận lợi và khó khăn đều là những khái niệm không hề cố định. Nếu bạn vẫn cố chấp, mọi thứ đều sẽ trở nên khó khăn. Nếu bạn buông lỏng, tất cả sẽ đều thuận buồm xuôi gió.
Nhưng buông lỏng không có nghĩa là buông xuôi, phó mặc, buông thả mà thanh thản cũng không phải là lười nhác, bỏ bê. Thuận theo tự nhiên cũng chẳng phải là tùy ý làm mọi thứ.
Phàm là chuyện trên đời, tất cả đều có một cái “độ”, vượt qua cái “độ” ấy thì mọi thứ sẽ biến đổi thành cực đoan. Hãy tỉnh táo giữ cho mình một hạn độ, một điểm dừng, một điểm có thể cân bằng được tất thảy.
5. Khi càng truy cầu, muốn có được điều gì, nó lại càng rời xa bạn. Khi bạn không để trong tâm, buông xả, có khi nó lại đến bên mình. Trên đời chuyện không như ý thường chiếm đến 8, 9 phần, lúc nào người ta cũng có lý do để muộn phiền, đau khổ.
Để lòng nhẹ hơn, để tâm hư tĩnh, yên bình có lẽ bạn phải học cách quên. Hãy quên đi một người dẫu còn bao vương vấn, hãy quên đi cơn bực dọc dẫu lửa giận còn âm ỉ trong tâm. Hãy quên đi cả cái tôi tự mãn, tự tư của mình. Cuộc đời này ngắn lắm, trăm năm đâu có dài, hãy chỉ nhớ đến những gì đáng nhớ!

6. Đừng than phiền, kêu buồn kể khổ, sẽ chẳng có ai rảnh rỗi ngồi nghe bạn oán than. Hãy làm việc một cách thông minh và chăm chỉ, hãy tu dưỡng tâm hồn của mình thật kiên cường, mạnh mẽ, thiện lành. Đó mới là nghệ thuật sống cao đẹp nhất.
Chớ thấy việc nhỏ mà không làm, chớ thấy việc lớn mà ngần ngại. Dù lớn hay nhỏ, việc công hay việc nhà, việc của cá nhân hay tập thể, đã vào tay là phải làm đến nơi đến chốn. Người quân tử đã nói là làm được, đã làm thì phải xong.
7. Nếu muốn sống thanh thản, đừng bao giờ quá để tâm đến cách nhìn và suy nghĩ của người khác. Nếu sống theo cảm xúc người khác, theo sự phán xét của thế gian thì bạn mãi chỉ là con ốc mượn hồn, chuốc lấy phiền muộn mà chẳng bao giờ tìm ra lối đi riêng.
Con đường là tự mình đi, cuộc đời này là tự mình sống, hãy mạnh mẽ trên con đường của riêng mình, đừng mong cầu ai đó chìa tay ra nâng đỡ. Người hạnh phúc chính là người có thể sống trọn vẹn cuộc đời theo cách mình mong muốn, là người có thể tự chịu trách nhiệm với trăm năm của mình vậy.

8. Tâm sáng thì vạn sự tự khắc tốt đẹp. Tâm tối thì mọi chuyện đều trở thành u ám cả. Nhìn thấu cõi đời, hiểu thấu nhân sinh, nhìn thấu nhân duyên, nhân quả, đó là người có trí huệ, là người có thể tự giải thoát bản thân khỏi mọi ưu phiền.
Khi tâm của bạn không còn vướng bận về những chuyện đã qua hay những điều chưa tới thì chính là giống như mặt nước hồ thu phẳng lặng, gió thổi qua thì gợn sóng lăn tăn, gió ngừng rồi thì in nước mây trời.
9. Dù đối diện với núi đao biển lửa, chông gai cạm bẫy trùng trùng, xin bạn hãy luôn bình tĩnh, điềm đạm, thản nhiên. Núi Thái Sơn dẫu đổ sụp trước mắt, người quân tử trong lòng vẫn không chút bối rối. Bình tĩnh mới chính là chìa khóa để giải quyết mọi thử thách trên đời. Tâm bình khí hòa thì hành động sáng suốt, hành động sáng suốt thì lúc nào cũng được tự tại, ung dung vậy.

Huế Buồn

https://app.box.com/s/76wz30cktsc2kznicoinj2phq1phmphp