Nơi này- Phương ấy


NƠI NÀY- PHƯƠNG ẤY

Thu rời bước cho đông trở lại

Sợi nắng chiều hoang hoải chân ai

Lá vàng đã phủ lấp đầy

Lối quen năm ấy gót hài bước qua

Xa xôi lắm ngôn từ dịu ngọt

Câu thơ rồi thưa thớt lặng im

Ngày xưa ai cố dỗ, tìm

Nhặt hoa kết tóc đôi tim thắm nồng

Nghe nơi ấy anh vui hạnh phúc

Biết phương này em gục đầu say

Rượu nào chén cạn hôm nay

Tình nào vơi bớt đắng cay trong lòng?!

Vết thương cũ bỗng rì rào trỗi

Làn môi hồng quá đỗi rát khô

Vẫn dài đêm giấc mộng hờ

Buồn này chen lấn đôi bờ ... Sông Ngân

Ninh Vân


Tỉnh thức

Tỉnh thức

Mơ màng lặng ngắm ánh bình minh
Tuyệt cảnh nhân gian khó được nhìn
Mấy chú chim non khe khẽ hát
Chùng chình chiếc lá lại càng xinh
Âm thầm đứng đó chừng lâu lắm
Tỉnh thức trong tôi bỗng giật mình
Suốt kiếp bon chen trời xứ lạ
Buông thời bản ngã bất hư- vinh

NV

Mua Dong Am Ap


Đêm Đông Xa Xứ


Đêm Đông Xa Xứ 

Tiếng gió đưa nhành trúc nhẹ sau mành
Đêm cô tịch điểm năm canh rồi đó
Gió se lạnh đưa em về nỗi nhớ
Luyến lưu hoài cái thuở bước vào yêu

Trời vào đông ánh trăng cùng buồn hiu
Nghe tiếng nhạn sao quá nhiều da diết
Phải chăng chim cũng chia ly từ biệt
Người bạn tình tha thiết đã cùng nhau

Giấc mơ xưa theo ngày tháng đã úa nhàu?
Em qua cầu gởi niềm đau chao đảo
Nơi xứ người nắng mưa em tần tảo
Phận làm con đâu áo mặc qua đầu 

Vấn vương hoài cảm giác vẫn ghìm sâu
Trong tim nhỏ biết bao nhiêu kỉ niệm
Cánh phượng hồng nét mực in màu tím 
Khẽ dâng trào theo nhịp thở cạn-sâu !

NV 

Chốn Cũ Nơi Này



Chốn cũ, nơi này 

Buổi mai sương xót đọng trên cành
Tầng không lơ đãng đám mây xanh
Đồi non nơi đó bình minh rạng
Điểm thời ngày mới thật an lành

Góp nhặt vu vơ chiếc lá vàng
Gió lùa sắp lại chớm đông sang
Ngả nghiêng hoa cúc chừng run khẽ 
Lất phất mưa bay, thật nhẹ nhàng

Em ở nơi này đếm tháng năm
Vói tìm kỉ niệm đã xa xăm
Hơn nửa đời nhau vùi thương nhớ
Chốn cũ khi nào ta ghé thăm?

NV

Hứa Quên



Hứa Quên

Lúng liếng làn môi má ửng đâò
Thơ tình viết vội mấy dòng trao
Run tay xếp phượng làm đôi bướm
Mực tím thơ ngây của buổi nào
Hứa hẹn bao lời đành quên hẳn?
Lời thề thoáng chốc chẳng còn bao
Ai vui áo cưới ngày hôn lễ
Kẻ xót xa lòng đến tiễn nhau

NV 

Tình Vương Ngậm Ngùi


Tình Vương ... Ngậm Ngùi

Tại anh đó hồn em mơ mộng
Cứ thẩn thờ đợi bóng người thương
Cho tim thổn thức đêm trường
Ước ao sánh bước con đường về chung

Trên phố cũ ngày xưa hò hẹn
Công viên chờ, e thẹn trao thơ
Bồi hồi trong dạ đợi chờ
Hỏi lòng ai đó, bao giờ nhớ nhung?!

Tình không ngỏ nghe buồn xa vắng
Trên lối về giọt đắng bỗng rơi
Khiễn xui ta gặp được người
Tơ tình vương vấn, ngậm ngù thân ta

Ninh Vân

Bởi Xa Anh


Bởi xa anh

Xa nhau ngẫm lại cũng lâu rồi
Phượng đỏ sân trường mấy lượt rơi
Tiễn bước anh đi từ dạo đấy
Loan phòng vắng lạnh chỉ mình thôi
Cô đơn một bóng ngày qua vội
Quạnh quẻ thân em đã nửa đời
Mất biếc, làn môi lười biếng vẽ
Không màng, phấn điểm biếng gương soi

Ninh Van 

KHI BẠN MỆT MÕI, HÃY NHỚ…

Sói đi ngàn dặm để ăn thịt, ngựa đi ngàn dặm để ăn cỏ, cá sống khi bơi ngược dòng, cá chết mới thuận nước trôi xuôi.
Đạo lý trên đời cũng là như vậy...
Có một câu nói khiến người ta cảm thấy vô cùng tán thán: “Cuộc sống có phải thực sự mệt mỏi? Mệt mỏi là đúng rồi, thoải mái chỉ dành cho những người đã khuất”.
- Đường đi dễ dàng là đang xuống dốc,
- Khó khăn là bởi vì bạn đang lên dốc.
- Khổ mới là nhân sinh.
- Mệt mỏi, mới là công việc.
- Biến hóa mới là vận mệnh.
- Nhẫn nhịn mới là từng trải.
- Cho đi, mới là trí tuệ.
- Tĩnh lại, mới là tu dưỡng.
- Buông bỏ, mới chính là đạt được.
Cuộc sống chưa bao giờ mệt mỏi, có chăng là thái độ, cách nhìn nhận của bạn với nó. Đừng để cảm xúc tiêu cực lấn át lí trí, khiến bạn mất đi động lực cố gắng trong cuộc sống.

ST

Châm ngôn của người Nhật

Nhớ hồi vợ chồng tôi và hai đứa con nhỏ (một trong hai đứa còn nằm trong bụng mẹ, tháng thứ 6) xuất cảnh đi Mỹ.
Vì trường hợp phụ nữ mang thai nên IOM (cơ quan di dân quốc tế) thu xếp cho riêng chúng tôi đi đường bay quá cảnh phi trường Kyoto Nhật Bản thay vì đường ghé Hàn quốc như những gia đình khác cùng đợt hồ sơ, như vậy chúng tôi sẽ được rút ngắn chuyến đi gần nửa ngày.
Sự tử tế chu đáo và bất ngờ này của một cơ quan thuộc Liên Hiệp Quốc, ‘người dưng nước lã' hoàn toàn xa lạ, làm tôi cảm động. Tiền mua vé máy bay cho tất cả những di dân diện tị nạn đều do IOM cho vay trước, chúng tôi sẽ trả góp sau khi đã an toàn định cư ở quốc gia mới.
Gia đình nhỏ chúng tôi ghé đến phi trường Nhật, te tua xơ mướp vì mệt, lết tha lết thếch không giống ai giữa chuyến bay toàn hành khách sang trọng. Chúng tôi ngồi ở hàng ghế cuối, biết thân biết phận nên chờ cho mọi người ra hết mới dắt díu nhau ra sau cùng.
Vậy mà vừa bước ra khỏi cửa máy bay, một tình nguyện viên của IOM, một thanh niên (sinh viên) người Nhật sáng sủa cao ráo, mặc bộ vest rất chỉnh tề, đứng sẵn đó, thấy chúng tôi là gập người chào cung kính. Cầm trên tay tấm giấy lớn ghi tên chúng tôi nhưng thực ra anh ta chẳng cần nữa vì quá dễ nhận ra cái gia đình nghèo vừa rời khỏi đất nước nghèo này.
Chúng tôi sững người, ngượng nghịu lúng túng trước cái cúi chào đặc biệt của người Nhật lần đầu tiên trên đời mình được nhận. Sau đó anh chàng kính cẩn ân cần, cố đi thật chậm để bà xã tôi không phải vội, dù đôi chân cao ngồng của chàng ta chỉ cần sải một bước là bằng chúng tôi đi ba bước

Anh chàng nói tiếng Anh chậm rãi và cố tình chọn những từ dễ đến nỗi đứa dốt sinh ngữ như tôi cũng hiểu ngay. Cái cách anh chàng tế nhị đưa chúng tôi đến nhà vệ sinh và sẵn sàng kiên nhẫn chờ ở ngoài làm tôi càng phục lăn! Nước Nhật giáo dục kiểu gì mà người trẻ của họ tuyệt vời đến thế này nhỉ?
Rồi anh chàng chậm rãi dẫn chúng tôi đi dọc các hành lang sân bay quốc tế rộng mênh mông để đến cổng chờ chuyến bay đi Mỹ.
Tôi nhớ chúng tôi đi bộ gần nửa tiếng mới tới. Cung cách của anh chàng không khác gì đang hộ tống những nhân vật quan trọng. A không, đang ấm áp đón tiếp những người rất thân thiết.
Tôi nghĩ người thân ruột thịt cũng không ân cần được đến thế!Đến nơi, anh chàng lại cung kính và áy náy xin lỗi vì bận việc phải đi gấp. Anh chàng nói sẽ gọi điện nhờ một người bạn đến ở với chúng tôi trong 8 tiếng chờ đợi.
Thì ra anh chàng đã gọi phone nhờ cô người yêu của mình từ hồi nào. Cô ấy đến, cũng là sinh viên, nhỏ nhắn dễ thương, vừa đẹp vừa hiền, đem theo bữa cơm đắt tiền mua ở nhà hàng cùng một giỏ trái cây.
Vừa gặp chúng tôi, cô ấy cũng gập người chào rất lễ phép. Tôi lại một lần nữa xúc động khi hiểu ra IOM có đặt sẵn suất thức ăn nhanh ở phi trường cho chúng tôi, nhưng đôi bạn trẻ này muốn đãi 'bà bầu' và hai em bé một bữa chu đáo hơn bằng chính tiền túi của họ.
Không còn biết nói gì nữa khi nhìn cô gái Nhật dịu dàng dọn bữa ăn vẫn còn nóng ra chiếc băng ghế phi trường, chén đũa đàng hoàng, mời chúng tôi, ngồi 'hầu' bên cạnh chúng tôi với nụ cười luôn nở trên khuôn mặt dễ mến, ân cần hỏi han vợ con tôi.
Tôi không còn tâm trí đâu mà thưởng thức món ăn. Mỗi một miếng đưa lên miệng là mỗi hạt ngọc hạt vàng!
Tôi cảm thấy mình không xứng đáng ngồi đó để được cô bé tiếp đãi như thế này. Tôi xin kiếu, xin được đi lòng vòng để ngắm cái phi trường hiện đại, để trố mắt nhìn cái thế giới khác hẳn thế giới quen thuộc của mình ở quê hương.

Nói thật, suốt đời còn lại chúng tôi không thể quên sự tử tế và khiêm nhu của hai người bạn trẻ Nhật ấy!
Con gái đầu của chúng tôi năm đó mới 8 tuổi, nó nói lớn lên, quốc gia đầu tiên con phải đi thăm, trước cả về thăm quê hương Việt Nam, nhất định phải là nước Nhật!
Gần đây tôi mới biết câu thành ngữ cổ xưa của người Nhật: "Bông lúa chín là bông lúa cúi đầu".
Bao thế hệ đi trước của người Nhật đã truyền lại lời dạy đó cho con cháu:
Một cây lúa khi được mùa, trĩu hạt, thì nó biết cúi đầu. Khi mình đã sung túc thịnh vượng, không được nghếch mặt lên trời tự mãn kiêu căng, nhưng biết cúi mình để kính trọng và yêu thương người khác!
“Bông lúa chín là bông lúa cúi đầu” câu châm ngôn của người Nhật Bản

Mùa Thu Trong Mưa - Tam Ca

Đêm mộng mị


Một mình em đêm mộng

Giờ giờ anh chẳng viết tròn con chữ
Nghĩ về Thu sao từ ngữ ngập ngừng
Đã bao giờ đôi ta trở người dưng?
Lòng cằn cỗi như mùa xuân đang hạn?!

Những ngôn tình buổi đầu nay đã rạn
Lời hẹn thề mãi làm bạn của nhau
Mà ngờ đâu theo con nước trôi mau
Đôi tim vỡ, hai mái đầu xa cách

Thôi nhé Anh! Đừng khiến lòng thêm trách
Phận thuyền quên theo dấu gạch của đời
Giây tơ hồng Lão Nguyệt để tuột rơi
Đêm mộng mị... Mỗi một nơi em dệt! 

NinhVan

Chiều Hoang


Câu Chuyện Tình Tôi


Tìm Lại Giâc Mơ


Còn Đâu Ngày Cũ



Còn Đâu Ngày Cũ 

Hồi tưởng mãi khung trời thơ mộng
Phố hôm nào em ngóng người thương
Mùi hương còn đọng môi hưòng
Bờ vai e ấp biết dường nào đây?

Vườn thơ cũ ngày xưa cùng dệt
Lưu luyến lòng y hệt tình nhân
Cho hồn ngây ngất muốn gần
Để đôi tim nhỏ bớt phần nhớ nhung

Nay tình trắng tựa mùa đông đến
Cố ghìm lòng đành tiễn người đi
Trần gian ta đã chia ly
Tình thơ em hỡi! Khác ghi trong lòng 

Ninh Vân


Bước cùng nhưng xa


Bước Cùng... Nhưng Xa
Lá xanh đã vội đổi màu
Khiến hồn đau đáu nhớ nhau mấy mùa
Lòng buồn theo hạt mưa thưa
Khuôn viên vắng lặng khi vừa hoàng hôn

Bâng khuâng lòng chút dỗi hờn
Nhớ người năm cũ nghe buồn chơi vơi
Mộng tình theo sóng ra khơi
Vui con nước lạ bỏ rơi một người

Lâu rồi ngỡ đã phai phôi
Bỗng dưng trỗi dậy hát lời nhớ nhung
Đôi tay từ buổi nắm chung
Vội vàng buông lỏng bước cùng... Nhưng xa !
Ninh Vân

Vui cười


Vui cười


Đừng Rơi Lệ

Đừng Rơi Lệ

Sắc lá mùa Thu đã úa tàn
Chiều vàng loang loáng giọt sương tan
Vài ba khóm cúc buồn rung nhẹ
Đông tới bao trùm tuyết lại sang
Giòng lệ van em đừng lắng đọng
Mắt nhìn đợm nét khiến hồn hoang
Bấy năm lủi thủi đời băng giá
Tiếc nuối thôi đành chẳng khóc than!

Ninh Vân 

Huế Buồn

https://app.box.com/s/76wz30cktsc2kznicoinj2phq1phmphp