Xuân Về.. Nhớ Quê

Xuân Về.. Nhớ Quê

Xuân đã về rộn rã tiếng chim kêu
Vạt nắng sớm như có điều muốn nói
Em xuống phố với cõi lòng mở hội
Chợt nghe Đông rũ vội hạt tuyết còn

Tô điểm lại bờ môi nhạt màu son
Vẽ đôi mắt to tròn thời con  gái
Để quên đi những tháng ngày khắc khoải
Mỉm nụ cười cho đời mãi mộng mơ

Một lần thôi em ước lại tuổi thơ
Cùng đám bạn chạy trên bờ đê nhỏ
Tung cánh diều chập chờn bay trong gió
Ngào ngạt thơm mùi hoa cỏ đầu mùa..

Thăm quê nghèo thèm hơi khói ban trưa
Bên bếp nóng bữa nghèo vừa đạm bạc
Có Mẹ già ầu ơ ru tiếng hát
Nhớ khôn lường bát ngát lũy tre xanh!

NinhVan

Nước mắt chảy xuôi


NƯỚC MẮT CHẢY XUÔI😳 Bà lão mắt đã mờ, bàn tay run rẩy nhón từng hạt cơm đưa vào miệng. Bà không muốn làm phiền những người phục vụ trong viện dưỡng lão này cả, mặc dù họ ra sức năn nỉ. Suất cơm tối bà thường không ăn ngay, mà đợi khi nào vắng vẻ, bà mới ăn. Bà tự phục vụ cho mình đã quen. Bà cụ đến viện dưỡng lão này được hơn một tháng. Một buổi chiều, khi cái nắng mùa hè đang dần tắt, người ta thấy bà lang thang trước cổng viện, nơi có con đường cái lớn chạy qua, đây là nơi núi đồi heo hút. Người ta đưa bà vào và sắp xếp chỗ ở. Khi những người có trách nhiệm trong viện hỏi thăm về gia đình, bà không nói gì, chỉ lắc đầu quầy quậy, dấu hiệu của người mất trí nhớ. Thế là họ đành phải bỏ trống thông tin trong phần khai lý lịch. Cuối tuần, những người trong viện có người thăm nom, bà lão chỉ lủi thủi bên chiếc ghế đá dưới gốc cây cổ thụ nằm trong viện. Rất nhiều người cho quà, bà lão hờ hững nhận mà không nói lời cảm ơn. Đôi mắt bà đã nhòe đi, có lẽ dòng nước mắt đã cạn rồi. Vậy mà sáng nay, có một người đàn ông trung niên, mái tóc đã điểm bạc, dáng vẻ còn mệt mỏi, hình như anh mới vừa xong đợt điều trị ở bệnh viện. Anh vào hỏi thăm, trình bày và tả hình dáng cụ, người ta đưa anh xuống gặp bà lão. Người đàn ông vừa thấy bà lão, liền quỳ mọp xuống, nước mắt giàn giụa 🌷💚 Hóa ra bà lão còn rất tỉnh táo. Bà chưa hề lẫn, chưa hề mất trí nhớ như mọi người lầm tưởng. Bà lão đã bảy mươi tám tuổi, anh con trai của bà cũng đã ngoài năm mươi. Anh ta lúc trước có một cơ nghiệp khá đồ sộ ở thành phố ... Gia đình họ ở quê, lúc trước họ ở trên mảnh đất ông bà xưa để lại. Anh Toàn (tên người đàn ông trung niên) là người có học thức, anh học xong đại học rồi ở lại thành phố. Bà lão chỉ có một mình anh. Chồng bà là bộ đội Trường sơn, bị mất tích, chẳng hiểu vì sao, họ đồn đoán là "B quay" và đã sang Mỹ sau 75. Mẹ con bà sống khổ sở những năm vừa giải phóng. Toàn học xong đại học và lấy vợ rồi ở luôn trên ấy. Thời gian đầu bà rất hãnh diện về cô con dâu thành phố, xinh đẹp, lại đảm đang. Mỗi lần con cháu của bà về thăm, bà nở mày nở mặt với bà con lối xóm. Thế nhưng cuộc đời chẳng có gì đoán trước được, vào những năm có đợt "sốt" đất ở quê, bà lão thấy vợ chồng anh con trai trở về thường xuyên hơn. Họ khuyên bà cụ bán chỗ đất ở quê để họ lấy vốn làm ăn, hay mở công ty gì đấy? Bà cụ dứt khoát từ chối. Bà còn sống sờ sờ ra đấy, hơn nữa đây là đất của tổ tiên, ông bà để lại, một tấc bà cũng không cho. Chỉ khổ thân anh con trai của bà, bị cô vợ bắt ép, làm hành, làm tỏi. Họ bắt ép bà phải ký tên vào mảnh giấy bán vườn. Nhưng bà lão không bán hết, bà để lại một góc, nơi có căn nhà đang ở, gọi là có chỗ chui ra chui vào. Bà lão dứt khoát không lên thành phố, theo đề nghị của anh con trai. Vợ của "nó", tức là con dâu của bà lão, bắt đầu trở chứng. Mảnh đất ấy ở quê là cả cơ nghiệp mấy đời. Nhưng so với thành phố thì chẳng có nghĩa lý gì thật. Bán được mảnh đất rồi, bắt đầu ả tỏ ra khinh thường. Bà lão biết cả, nhưng bà chỉ ngậm ngùi làm thinh. Những năm đầu, khi làm ăn còn khấm khá, thỉnh thoảng họ về quê thăm nom bà lão. Chỉ ít năm gần đây, chẳng biết làm sao, họ thưa dần, có khi Tết đến, họ chỉ đảo qua rồi lại đi ngay. Thậm chí năm ngoái họ cưới vợ cho con xong mới về báo với bà. Bà cụ tủi thân lắm nhưng chẳng biết làm sao. Cụ thui thủi sống một mình với lối xóm bà con, chỉ đến khi có người nào hỏi thăm bà về con cháu, cụ lại rớm nước mắt. Hai tháng trước, đột nhiên bà lão thấy anh con trai trở về một mình, lâu lắm bà mới gặp. Nhìn vẻ mặt buồn bã, bà không hỏi, nhưng bà hiểu những gì đã xảy ra với con bà. Anh làm ăn thất bát, số vốn ngày xưa mà anh bán cả cơ nghiệp dưới quê mang lên, bây giờ chỉ là con số không, vợ đòi ly dị, con cái của anh cũng bỏ mặc. Anh lại mang khối u trong người, nếu muốn sống thì số tiền bỏ ra không hề nhỏ. Mà vợ con anh chẳng hề đoái hoài. Căn nhà trên phố là của gia đình bên vợ đứng tên. Bà lão thấy anh trở về thui thủi, bà hiểu. Thế là một bà già gần đất xa trời, lại một tay dẫn cậu con trai đã qua tuổi ngũ tuần đi nhập viện. Ca mổ thành công, bà dốc hết số tiền dành dụm từ những ngày họ đem về biếu, để lo cho anh con trai, rồi lặng lẽ ra đi. Bà ra bến bắt chuyến xe lên phía Bắc, bà biết rất rõ cái viện dưỡng lão nơi rừng xanh núi thẳm này. Và bà trở thành một bà lão vô gia cư trong viện. Người con trai mái tóc điểm màu muối tiêu, khi xuất viện đã đi tìm bà khắp hang cùng ngõ hẻm, viện dưỡng lão này là nơi anh đến chỉ ...cầu may. Và anh đã gặp lại mẹ. Bà lão không giận anh, bà chỉ buồn cho số phận. Ở trên đời, có nhiều thứ có thể lội ngược dòng, nhưng nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi. - Con cầu xin mẹ về với con. Con ...ngàn ...lần ...xin ...lỗi ...mẹ. Người đàn ông quỳ xuống, nức nở trong nước mắt, mắt bà lão lại nhòe đi. Bà cố sức lấy tay đỡ anh con trai đứng dậy Những người có mặt trong viện, mắt ai cũng cay xè, họ ùa theo những giọt nước mắt của bà lão một đời cô quạnh.😰
 St

Tình cờ gặp nhau


Tình cờ gặp nhau

Con phố nhỏ vô tình ta gặp
Bóng một người say đắm ngày xưa
Bầu trời vài giọt mưa thưa
Ừ thì đủ ướt khi vừa thấy nhau

Đôi ta đứng cận kề, sao lạ
Miệng mỉm cười mà dạ xót xa
Bờ môi, ánh mắt kìa là
Người thương năm cũ giờ đà chẳng quen..

Anh hỏi nhỏ em vui không vậy?
Hạnh phúc nhiều hay thấy cô đơn!
Nói sao để khỏi tủi hờn
Hạt mưa che dấu lệ tuôn nghẹn ngào

Cuộc tình đó bao nhiêu giông tố
Chia tay rồi ta đổ cho ai?
Chúc anh hạnh phúc tương lai
Cúi đầu em bước đường dài mình thôi

Ngọn đèn vàng màn đêm tĩnh lặng
Chuông giáo đường văng vẳng sang canh
Tình duyên không vẹn thôi đành
Cớ sao lại trách cao xanh an bày?!

NinhVan

Ngày Đó Tiễn Nhau




Ngày Đó Tiễn Nhau

Bao năm qua tưởng như một giấc mơ
Những cảm xúc có thể mờ không nhỉ?
Nhưng sao tim vẫn ầm lên rên rĩ
Vết xước nào âm ỉ mãi còn đau

Vết nắng kia của ngày cuối còn đâu
Rất héo hắt như mảnh sầu loang lỗ
Đôi mắt to tròn thơ ngây thuở đó
Nhuốm muộn phiền trắn trở bởi vì đâu

Tiếng còi tàu thổn thức giữa canh thâu
Sân ga vắng ánh đèn màu nhạt nhẽo
Đôi tay nắm vẫn hình như cố kéo
Xa nhau rồi vạn nẻo biết tìm đâu?!

NinhVan

Con Đã Về

Con đã về

Nắng lên sưởi ấm mùa đông
Cho tan cái lạnh trong lòng bấy lâu
Nắng lên xua hết đêm sầu
Muôn hoa đua nở cùng nhau ta về

Đường quê thoai thoải bờ đê
Lúa vàng chín rộ, luy tre vẫy chào
Mẹ ru tiếng vẫn ngọt ngào
Ầu ơ ! Như thuở ngày nào còn thơ

Đào tươi hé nụ đợi chờ
Mai vàng khoe cánh nhởn nhơ trong vườn
Xuân về ấm lại tình thương
Bao năm xuôi ngược tha hương xứ người

Ta về ... Ta đã về rồi
Xuân này bên Mẹ nụ cười đẹp hơn

NinhVan

Khúc Tương Tư


Khúc Tương Tư

Ta ngồi đếm giọt tương tư
Nghe từ sâu thẳm hình như vọng về
Hỏi anh còn giữ câu thề
Hay như sương mỏng bên hè nhẹ rơi?

Tịnh đêm gõ nhịp bồi hồi
Kéo theo nỗi nhớ một thời đã xa
Gắng lòng chớ để lệ nhòa
Vết đau cố dấu bỗng òa vấy lên

Cho trời đất vụt ngã nghiêng
Vẫn dài đêm mộng đắp mền nhớ thương
Chênh chao nữa mảnh tình vương
Lênh đênh thân gái mười phương xứ người!

NinhVan

Tình Bạn








Có đôi khi thật cần lắm những tình cảm bạn bè, bởi vì lúc ta buồn, thất vọng họ sẽ đưa đôi vai để dựa cho ta khóc, nghe những tâm sự, và họ luôn luôn ở bên cạnh ta cho ta niềm vui ...

Nhớ Tết Quê Nhà


Nhớ Tết Quê Nhà

Nhớ lại quê mình Tết vui ghê
Đào, Mai, Quít , Mận thấy mà mê
Pháo đỏ rực trời bay khắp phố
Rạng ngời nét mặt áo mới khoe

Ba mươi cúng vái với ông bà
Giao thừa háo hức đón pháo hoa
Mồng một đi chùa cầu ban phúc
Xin quẻ xăm lành đẹp duyên ta

Bao năm lưu lạc xứ sở người
Cũng vẫn vậy thôi mãi tuyết rơi
Cái lạnh gieo chi làm nhung nhớ
Mong mỏi tình thân sưởi ấm đời

NinhVan

Chào Xuân Canh Tí


Chào Xuân Canh Tí

Hoa Mai hé nụ
Nhắn nhủ Xuân sang
Đào tươi thêm khóm cúc vàng
Rộn rã trang hoàng, ai nấy đều vui

Đèn giăng khắp phố
Pháo nổ sân nhà
Người người đi chợ gần- xa
Từ trẻ đến già đợm nét hân hoan

Bánh chưng- Bánh tét
Kẽo kẹt trên vai
Mẹ tôi quang gánh đường dài
Mua mứt mua xoài cho kịp mừng Xuân

Con heo lui bước
Ta rước Tí về
Một năm lại đến mau ghê
Mưa tuyết dầm dề, thêm nhớ quê hương

Gởi lời kính chúc
Lộc phúc đầy nhà
Bình yên khỏe mạnh thêm nha
Quyến thuộc chan hòa phú quý vô biên



NinhVan ( 10-1-2020)

Chiều của Đông


Chiều Của Đông
Chiều vào đông mảng mây trời nặng trĩu
Sương trên cành nũng nịu chẳng buồn rơi
Chiếc lá khô Lẽ loi đậu trên đồi
Và cọng cỏ rã rời trong mưa lạnh

Tôi muốn gởi cả đất trời chóng vánh
Ghép vào thơ đến bên cạnh người thương
Để đôi tim nguyện đi trọn con đường
Tình khúc nhạc trỗi muôn phương rộn rã

Nhưng mơ ước
      Chỉ là con gió lạ
Vừa phớt qua
      Mát dịu thế rồi xa
Buông phím sầu
       Ôi ta vẫn là ta
Càng gặm nhắm
       Nỗi xót xa có thấu?

NV

Chỉ Cần Xuân Đến

Chỉ Cần Xuân Đến

Thu nào rồi cũng buồn như
Vàng ươm chiếc lá lắc lư cuối trời
Con đường xưa đã một thời
Ngát xanh biếc ngọc cũng rồi xác xơ

Trơ cây đứng đó từng giờ
Kiệt cùng cam chịu đón chờ đông sang
Gió lạnh xoáy buốt tâm can
Nào ai thấu hiểu đa đoan thân tàn

Phải em - Số kiếp đã mang
Ngàn năm cô độc ai màng nỗi đau
Dẫu cho bốn vận thay nhau
Chỉ cần Xuân tới thắm màu đẹp hơn !
NV

Còn Đâu Ngày Cũ

Còn Đâu Ngày Cũ

Hồi tưởng mãi khung trời thơ mộng
Phố hôm nào em ngóng người thương
Mùi hương còn đọng môi hường
Bờ vai e ấp biết dường nào đây?!

Vườn thơ cũ ngày xưa cùng dệt
Lưu luyến lòng y hệt tình nhân
Cho hồn ngây ngất muốn gần
Để đôi tim nhỏ bớt phần nhớ nhung

Nay tình trắng tựa mùa đông đến
Cố ghìm lòng đành tiễn người đi
Trần gian ta đã chia ly
Tình thơ em hỡi! Khắc ghi trong lòng!

NinhVan

Nhẹ nhàng.. Đau

Nhẹ nhàng.. Đau


Xa lạ rồi bắt đầu từ đâu nhỉ ?
Để đêm buồn thủ thỉ gọi cố nhân
Bên nhau, sao ánh mắt chẳng còn gần
Giờ đôi ta đã xoay chiều hai hướng ...

Lặng thinh đó! Thôi thì em tận hưởng
Nhận nỗi đau len lén mượn vào tim
Nhẹ nhàng ... Nhẹ nhàng tựa mũi kim
Cho hồn phách rã rời .. Ôi! Tan biến

Thả thương nhớ theo đất trời rung chuyển
Chẳng máu tuôn mà uyển chuyển luồn chen
Nhấm day dứt mới cảm nhận bấy phen
Nơi lồng ngực rực trào bao chua xót
..............
Một lần trao gởi làm chi
Cho tim lưu luyến biệt ly sao đành !

NinhVan

Lời hay


Chiều đông



Đông buồn giá lạnh ủ ê
 Đường mòn bông tuyết lối về lẻ loi
Nhờ chàng mang chút nắng tươi
 Sưởi lòng ấm lại lúc trời nhá nhem
 Cho em chợt bỗng lại thèm
 Vòng tay tri kỉ bên thềm năm xưa
 Gió lùa lọn tóc đong đưa
 Sợi buông, sợi kẹp má chưa điểm hồng!

Nếu





Nếu !!
Nếu một ngày em thật sự có quên
Từng kỉ niệm ta trao nhau từ đó
Những ngọt ngào vòng tay ôm cái thuở
Thuở dại khờ mười tám bước vào yêu!

Nếu rồi đây trời mùa thu vào chiều
Anh còn có viết thơ lên cánh lá?
Khẽ thầm thì mình trao nhau tất cả
Khẽ bẽ bàng , một chút khẽ gọi tên !

Nếu cuộc tình ... Ta thôi hết triền miên
Trái tim ta bỗng trở nên khô cứng
Vô tình em đà biến thành hờ hững
Xin chớ buồn và tha thứ cho em

Vào thu này chắc lá sẽ vàng thêm
Bởi không Anh, nên Thu buồn, Thu chết
Trời đang Hạ sao lòng buồn da diết
Ngỡ cái Đông đã đến tự bao giờ !!!

NinhVan

Mai Anh Đi





Mai Anh đi

Mai anh sang bến bờ hạnh phúc
Chỉ còn lời cầu chúc mà thôi
Tình mình giờ đã xa xôi
Vói tìm hư ảo rã rời đôi tay?!

Thuyền hoa đó xuôi về xứ lạ
Chẳng còn gì trong dạ phải không?
Anh đi đẹp mối tơ hồng
Bỏ em cô lẻ bên phòng vắng tênh

Anh đi sỏi đá chênh vênh
Biển buồn gào thét gọi tên một người

NInh Van

Chiều Nay



Chiều Nay... !

Chiều nay bỗng chợt nhớ ai
Nhớ bờ vai rộng nhớ hoài làn môi
Tiếng cười ngọt lịm đời tôi
Mắt tình dâng sóng nỗi trôi vô bờ!

Chiều nay gọi gió vào thơ
Nhấp nhô khuôn chữ từng giờ luyến thương
Nét duyên con gái má hường
Chữ Yêu, Chữ Đợi cứ vương vấn lòng ?

Chiều nay tình chợt đi rong
Gởi theo mây trắng bay vòng thế gian
Nhắn giùm một chữ tới chàng
Trăm năm xin nguyện đá vàng cùng ai!!

NV

Viết cho ngày cuối năm

Một đời có biết bao nhiêu người đi qua ta.
Thế giới này nhỏ lắm, chỉ cần xoay người một cái là chẳng biết bạn sẽ gặp được ai.
Nhưng thế giới này cũng lớn lắm, chỉ cần quay lưng bước đi là có thể sẽ chẳng bao giờ được gặp lại...
Đôi khi ta tự ví ta như một tài xế taxi, vòng vo đón khách, tài xế và khách cùng chia sẻ cho nhau một phần nho nhỏ cuộc đời, rồi khi khách tìm được bến đỗ của họ, coi như ta đã hoàn thành nhiệm vụ.
Giữa vô vàn những hành khách lên rồi xuống xe, tìm được ai là người có thể đồng hành cùng ta trong quãng đường cao tốc dài dằng dặc của chính mình.
Không phải ai đến cũng là để ở lại. Chỉ sợ ta không nhận ra người xứng đáng ở lại mà thôi.
Người ta có nhau thì khó, chứ lạc mất nhau lại quá dễ dàng...
- St -

Tiếng yêu khép lại


Tiếng yêu khép lại

Trời man mác buồn hiu nỗi nhớ
Ánh trăng mờ sao nỡ lang thang?
Đường trần giọt đắng đeo mang
Gieo chi oan trái lỡ làng tuổi xanh

Ngày xa đó bên anh hò hẹn
Áo học trò trắng vẹn ước mơ
Để cho cánh phượng mong chờ
Tím trang nhật kí bài thơ chửa tròn

Duyên tơ đứt hỏi còn thương nhớ?
Anh bên người tươi đỏ pháo hồng
Kiệu ai đủng đỉnh qua sông
Thuyền xưa bỏ bến theo dòng nước xuôi

Anh quay bước thành người xa lạ
Em đi về trong dạ xót xa
Thôi đành khép lại tình ta
Dấu yêu thuở đó trôi xa mất rồi!
NV

Huế Buồn

https://app.box.com/s/76wz30cktsc2kznicoinj2phq1phmphp